Monday, December 15, 2008

Phần 5- Những Tên Đặc Công Đỏ Việt Thường- Nam Nhân Lý Tuấn Phần 5



Những tên đặc công đỏ

trong phong trào

đòi dân chủ cho Việt Nam


Việt Thường – Nam Nhân – Lý Tuấn

Bài 5

Không được quên quá khứ!

Chính nhờ truy tìm quá khứ mà ngày nay chúng ta có đủ nhân chứng, đủ tài liệu để chứng minh cho hiện tại và các thế hệ tương lai của Việt Nam hiểu rõ nguyên nhân sự tụt hậu của Việt Nam so với các nước láng giềng; sự mất đất, mất biển; tài nguyên thiên nhiên bị tàn phá, truyền thống của dân tộc bị xóa bỏ, bị lai căng; những đặc tính đặc thù của dân tộc bị tàn lụi; lịch sử dân tộc bị xuyên tạc; cộng đồng dân tộc chia rẽ; đầu óc sùng ngoại rất đáng lo ngại; sự hình thành cộng đồng người Việt gốc phía Bắc ở trong Nam; sự hình thành cộng đồng người Việt ở hải ngoại v.v…

Cái nguyên nhân đó chính là sự ra đời của cái gọi là đảng cộng sản Đông dương (1930) và hiện nay là sự tồn tại của đảng cộng sản Việt Nam!

Cho nên, những kẻ kêu gọi quên quá khứ đều nằm trong các thành phần sau đây:

1) Tập đoàn Việt gian cộng sản đang tiếm quyền thống trị ở Việt Nam;

2) Tụi tay sai cho tập đoàn Việt gian cộng sản, theo "voi hít bã mía";

3) Tụi có quyền lợi hoặc đang âm mưu tìm quyền lợi qua việc câu kết với tập đoàn Việt gian cộng sản;

4) Những người thiếu thông tin trung thực về cộng sản, nghĩa là bị ngộ độc thông tin bởi những ngòi bút hoặc táo bón thông tin, hoặc vô trách nhiệm và, cuối cùng là những ngòi bút bất lương;

5) Những người khiếp sợ bạo quyền, cúi đầu trước danh lợi.


Kêu gọi quên quá khứ có nghĩa là xóa bỏ môn sử học, khảo cổ học v.v… như kiểu Hồ chí Minh, khi nắm quyền thống trị Việt Nam, đã xóa bỏ bộ môn luật, xóa bỏ bộ tư pháp chăng?

Việc làm đó có lợi cho ai và hại cho ai?

Cho dù với động cơ nào đi nữa, việc kêu gọi quên quá khứ là một hành động bất lương, phản khoa học!!!

Thưa ông Bùi Tín,

Ông có biết tại sao các kết luận của ông trong 2 cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" luôn luôn mâu thuẫn với hình ảnh sống động mà ông mô tả không? Và, có lúc ông bế tắc để kêu lên rằng: "Tôi chẳng sao lý giải nổi nữa!"(40) Cái điều ông không thể lý giải nổi đó là:

* Tại sao Hồ chí Minh khúm núm, ngoan ngoãn chấp hành mọi ý kiến của Stalin và Mao!

* Tại sao Hồ cùng toàn đảng cộng sản Việt Nam lại có "một thái độ thụ động vô lý, mất hết khả năng phản kháng và tự vệ!”(41)

* Tại sao những "Triết cố vấn", "Triệu cố vấn" và "Vương cố vấn" chuyên ngồi dựa vào ghế bành lớn, ưỡn bụng ra phía trước, có lúc gác đại cả 2 chân lên bàn, tay cầm ly rượu mao đài, nhổ nước bọt ồn ào xuống đất, để phán bảo cho những người nắm vận mệnh của đất nước Việt Nam. Thật thê thảm cho đất nước này!(42)

* Tại sao: "Ngay cả khi đảng phạm tội giết bừa hàng chục ngàn sanh mạng nhân danh chủ nghĩa Mác-Lênin và cách mạng vô sản, thì đảng vẫn cứ là vĩ đại! Đảng vĩ đại ngay cả trong sai lầm khủng khiếp nhất."(43)

* Tại sao: "Dân chủ trong Đảng cộng sản Việt Nam là con số không, ở trong xã hội cũng lại là một quả trứng lớn!"(44)

* Tại sao là chủ tịch nước kiêm chủ tịch đảng mà: "ông Hồ không có toàn quyền quyết định. Có một thế lực cao hơn ông! Ông Mao." (45) Vì: "trong thế giới cộng sản, quan hệ anh em là quan hệ chỉ huy, lãnh đạo. Lời khuyên, gợi ý bao giờ cũng được hiểu ngầm là mệnh lệnh."(46) Và, ông cũng viết rằng: "Cuốn tóm tắt lịch sử Đảng cộng sản Liên-xô dày cộp, khổ lớn, hơn 600 trang, do Stalin đích thân duyệt và sửa, do nhà xuất bản Sự thật in đi in lại đến hơn chục lần, là cuốn sách gối đầu giường của các cán bộ cộng sản cấp cao ở Việt Nam. Cuốn sách này được ông Hồ chí Minh dịch ra tiếng Việt khi ông còn ở trong hang Pắc-bó, tỉnh Cao-bằng."(47) và v.v…

Rồi ông lớn tiếng tự hỏi: "Và cách mạng, hy sinh, chiến đấu để làm gì?"(48)

Thưa ông Bùi Tín,

Nếu ông truy tìm quá khứ, cố nhớ lại quá khứ (như những điều ông đã mô tả lại trong 2 cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông) với tinh thần phản tỉnh thật lòng, nghĩa là đúng thì nói và viết là đúng; sai thì nói và viết là sai; đừng lo sợ về việc "tự phủ định chính mình về tất cả mọi mặt"(49) thì ông đã có thể thanh thản giải đáp được mọi thắc mắc và cởi bỏ hết bế tắc trong đầu. Mọi chuyện rất đơn giản. Cái không đơn giản nằm ngay trong đầu ông. Đó là viết "Mặt thật" bằng một nửa con tim; nhìn "Mặt thật" bằng một mắt nhắm, một mắt mở! Cho nên "Hoa xuyên tuyết" của ông vẫn còn bị chìm trong tuyết, chưa trồi lên được khỏi mặt tuyết!!! Giống như phần bên kia của Mặt Trăng, không thể quan sát bình thường được, cũng không thể hư cấu rằng bên này có Cuội và Cây đa thì bên kia có vợ Cuội và Cây đề. Phải dùng vệ tinh, khách quan và khoa học mới thấy được trọn vẹn mặt thật!

Cái phần còn thiếu nghiêm trọng trong "Mặt thật" của ông là, trước khi phơi bày cái "Mặt thật" thì, ông vẫn sử dụng nhãn quan của một người cộng sản, coi việc Hồ chí Minh du nhập chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam là do lòng yêu nước và mục tiêu lý tưởng của đảng cộng sản là đúng, chỉ có cán bộ làm sai!(?)

Nếu ông nhớ lại quá khứ thì ông sẽ thấy rằng, cho đến ngày xuống tàu xuất ngoại, Hồ chí Minh chưa bao giờ tham gia một phong trào yêu nước nào. Đặt chân tới Pháp, việc đầu tiên của Hồ là làm đơn xin học ở trường thuộc địa. Vì bị khước từ, Hồ mới lang thang kiếm sống và may mắn gặp các cụ Phan văn Trường, Phan chu Trinh, Nguyễn thế Truyền khai tâm cho Hồ về lòng yêu nước và cho Hồ dùng cái tên chung của cả nhóm là Nguyễn ái Quốc. Những trí thức tiền bối đó đã dẫn dắt Hồ vào con đường chính trị, để rồi Hồ gia nhập đảng Xã hội của Pháp và sau đó tham gia vào nhóm phân hóa thành đảng cộng sản Pháp mà cả Hồ lẫn cái tập đoàn cộng sản Việt Nam của Hồ vẫn tự hào. Khổ quá, ông đương kim tổng thống Pháp Chirac được bầu ra chắc chắn cũng nhờ nhiều lá phiếu cửa cử tri gốc Việt. So sánh như thế, hy vọng ông hiểu cho.

Bước vào hoạt động chính trị, người nào cũng xuất phát từ cái chung và cái riêng. Có người thì cái chung là chủ đạo và lấn át hoặc triệt tiêu cái riêng. Ngược lại, có kẻ thì cái riêng nhanh chóng tiêu diệt cái chung. Hồ chính là loại người như vậỵ

Là một người dân ở xứ thuộc địa, Hồ được công khai và tự do hoạt động chính trị giữa thủ đô của "tên Đế quốc, thực dân"; tự do thành lập cái tổ chức để tiêu diệt "đế quốc, thực dân", chẳng lẽ Hồ không có khả năng phân biệt với cái "Mặt thật" ở Nga-xô, là nơi Hồ chỉ được phép tuân lệnh tuyệt đối.

Với động cơ yêu nước thì cái "Mặt thật" ở Nga-xô khi ấy không thể hấp dẫn Hồ được.


Hồ bước chân tới Nga-xô là lúc Lê-nin chết. Ma to, cỗ lớn, cái lăng chình ình ở Quãng Trường Đỏ của Lê-nin thật hấp dẫn đối với Hồ. Đó là lý do Hồ một lòng một dạ với Nga-xô, với "lãnh tụ" Stalin. Bởi chỉ có dựa vào cái mẫu quốc đỏ này, Hồ mới hy vọng trở thành cái bóng của Lênin - Stalin ở Việt Nam. Nghĩa là, khi cái tên Nguyễn ái Quốc đổi sang cái tên Nga là Line, thì Hồ đã chấp nhận đưa Việt Nam vào vòng chư hầu của Nga-xô. Từ đó, mọi hoạt động của Hồ đều do động cơ vị kỷ cá nhân dẫn dắt. Hồ đã bán cụ Phan Bội Châu cho mật thám Pháp; đã phá cuộc khởi nghĩa của Nguyễn Thái Học; đã ngoan ngoãn nghe lệnh Nga-xô đổi tên đảng cộng sản Việt Nam thành đảng cộng sản Đông dương. Và, như ông cũng đã viết, khi ở hang Pắc-bó (Cao bằng), Hồ đã cần mẫn dịch cuốn tóm tắt lịch sử đảng cộng sản Liên-xô, cũng như cuốn Tỉnh ủy bí mật (cũng của Nga-xô) làm tài liệu học tập cho đảng viên cộng sản. Và, hành động Việt gian cụ thể nữa là chưa cầm quyền mà dám đặt tên dòng suối chảy qua Pắc-bó - một bộ phận lãnh thổ của Việt Nam - là Lênin!!!

Như vậy là cái tên của đảng cũng do Nga-xô đặt cho; tài liệu vỡ lòng cho đảng viên học là lịch sử đảng cộng sản Liên-xô - chứ không phải lịch sử Việt Nam - và mọi đường lối, chính sách đều do Nga-xô và Tàu cộng chỉ đạo. Hồ và cái đảng cộng sản của Hồ chỉ biết vâng, dạ, chấp hành, cho dù tổn hại tới sinh mạng, đất đai, tài nguyên thiên nhiên, truyền thống văn hóa dân tộc của Việt Nam v.v…

Thưa ông Bùi Tín,

Bộ mặt Việt gian của Hồ và cái tổ chức gọi là đảng cộng sản Việt Nam đã rõ rành rành như vậy, mà vì động cơ cá nhân, ông không dám "tự phủ định chính mình" nên mới bế tắc la lên rằng: "Tôi chẳng sao lý giải nổi nữa!"(50) Nhưng rồi, con người trung thực của ông lại bắt ông phải thừa nhận một "Mặt thật" mà rất nhiều người chỉ vì quên quá khứ nên không thấy, rằng:

"Vai trò của chính phủ kháng chiến (tức Chính phủ Liên hiệp) là sâu và rộng." Tổ chức của chính phủ rất gọn, nhẹ. Các bộ trưởng, thứ trưởng phần lớn là chuyên gia, trí thức, trong đó số còn ở ngoài đảng, có thực quyền không phải là ít. Đó là các ông Phan Anh, Trần đăng Khoa, Nguyễn Xiển, Nghiêm xuân Yêm, Tạ quang Bửu, Trịnh văn Bính, Lê đình Thám, Hoàng minh Giám, Trần duy Hưng, Phan kế Toại, Lê văn Hiến, Đặng phúc Thông, Nguyễn văn Huyên, Tôn thất Tùng, Trần hữu Tước, Trần công Tường, Trần đại Nghĩa, Hồ đắc Di." (51) Và, ông viết tiếp: "Chính quyền mới ở Nam bộ được tuyển chọn trong những trí thức yêu nước khá xuất sắc. Đó là ông Phạm văn Bạch, chủ tịch ủy ban kháng chiến hành chánh Nam bộ, từng đậu tiến sỹ luật học và cử nhân văn khoa ở Pháp về; bác sỹ Phạm ngọc Thạch tốt nghiệp y khoa Paris; giáo sư toán học Phạm Thiều; giáo sư văn học Ca văn Thỉnh; giáo sư vật lý Đặng minh Trứ được đào tạo ở Pháp; kiến trúc sư Huỳnh tấn Phát; nhà luật học Trần công Tường; Kỷ sư Nguyễn ngọc Nhật và kỹ sư Nguyễn ngọc Bích tốt nghiệp trường Bách khoa Paris; kỹ sư công nghiệp Kha vạng Cân; nhà luật học Phạm ngọc Thuần (anh ruột của đại tá Phạm ngọc Thảo); luật sư Thái văn Lung. Ông Phạm văn Chương, đốc phủ sứ Sài-gòn nổi tiếng về am hiểu luật pháp và thanh liêm cũng tham gia chính quyền mới.(52)

Rồi ông cũng thừa nhận một "Mặt thật" khác, đó là: "Hồi ấy, ở Việt Bắc, cái thế chính trị của anh "Nhân", tức ông Trường Chinh, còn khá là khiêm tốn. Vai trò của Đảng còn chưa sâu, chưa rộng."(53)

Nghĩa là, trước khi Tàu cộng làm chủ lục địa (1949), trước khi Hồ lén lút sang Tàu cộng và Nga-xô để xin chỉ thị của Stalin và Mao, thì như ông nhận định:


- Vai trò của Chính phủ Liên hiệp "là sâu và rộng" (54);

- Vai trò của Đảng (tức cộng sản) "còn chưa sâu, chưa rộng".(55)


Rồi khi Tàu cộng làm chủ lục địa, cuối năm 1950 Hồ lén lút qua gặp Mao và qua Nga-xô gặp Stalin, để đến 1951 cho ra mắt trở lại cái gọi là đảng cộng sản Đông dương dưới một cái tên hiền lành hơn: "đảng Lao động Việt Nam"

Nắm được lực lượng vũ trang rồi, Hồ cho đảng cộng sản, công cụ tay sai của Nga-xô và Tàu cộng tái xuất giang hồ để thi hành đường lối chính trị Việt gian để lái cuộc cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp thành cuộc xâm lược đỏ bằng:

"Trí, phú, địa, hào

Đào tận gốc, trốc tận rễ"

Chỉ có khác là không nói huỵch toẹt như vậy, mà che đậy bằng những mỹ tự cách mạng!!! Đó là "đấu tranh chính trị" (tức diệt trí thức, sau đó đợt 2 gọi là cách mạng văn hóa tư tưởng, điển hình là vụ Nhân văn - Giai phẩm); "Truy thuế công thương" (tức diệt phú thương, đợt 2 làm năm 1960 gọi là cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh); "giảm tô, giảm tức" (tức là diệt nông dân, địa chủ; đợt 2 gọi là cải cách ruộng đất); và "chấn chỉnh tổ chức", tức diệt hào, các đợt tiếp nối là "chỉnh huấn mùa Xuân" và "ôn nghèo nhớ khổ". Nghĩa là cày lên, bừa lại toàn xã hội!

Một đất nước tồn tại, phát triển độc lập, tự chủ được chính là dựa vào bốn tầng lớp xã hội nói trên. Nay tất cả bị tiêu diệt, bị tha hóa, biến chất thì xã hội còn lại cái gì?

Thưa ông Bùi Tín,


Xã hội chỉ còn lại:


1) Công cụ của đế quốc đỏ Nga-Tàu dùng cai trị xứ thuộc địa đỏ. Đó chính là đảng Việt gian cộng sản.

2) Các tầng lớp nô lệ đỏ. Đó là trí nô, công nô, nông nô và binh nô.

Ngay từ lúc đặt chân tới Nga-xô (1924) Hồ đã tự nguyện làm Việt gian, tay sai của Nga-xô nên lúc chưa nắm được chính quyền đã âm mưu hãm hại những người yêu nước (cụ Phan Bội Châu là một thí dụ, cùng hàng 100 thanh niên khác với gia đình, họ hàng, bạn bè của họ mà Hồ đã qua Lâm đức Thụ, bán cho mật thám thực dân Pháp). Đến khi tham gia vào Chính phủ Liên hiệp, Hồ vẫn tiếp tục hãm hại, vu cáo, bôi nhọ những người yêu nước (như Lý Đông A, Trương Tử Anh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Trần Trọng Kim và thậm chí cả Phan văn Hùm, Tạ thu Thâu! Để rồi khi có cơ hội (Tàu cộng làm chủ lục địa cuối 1949), Hồ đã tuân lệnh mẫu quốc đỏ mà thanh trừng, khủng bố, làm thoái hóa toàn bộ nhân sự mà đại đa số không là cộng sản trong Chính phủ Liên hiệp mà ông thừa nhận là chuyên gia, trí thức, đang có vai trò sâu và rộng trong công cuộc lãnh đạo của Chính phủ Kháng chiến.

Với lòng dân lúc đó "tự tay đốt nhà kháng chiến chống Pháp", với sự cộng tác chân thành và hiệu quả của các nhân sỹ, trí thức, đảng phái, tổ chức tôn giáo v.v… Nếu Hồ không cam tâm làm Việt gian, tay sai cho Nga-Tàu, thì Việt Nam chắc chắn thành Hổ, thành Rồng từ lâu, đâu phải mất đất, mất biển cho Tàu cộng; dầu hỏa cho Nga cùng những món nợ è cổ cho các thế hệ sau!!!

Tất cả những sự việc nêu trên ông đều thấy và hiểu rõ ràng, cặn kẽ.

Nhưng, ông còn chưa đủ dũng cảm để thừa nhận rằng:


1) Hồ chí Minh từ đầu tới chân là một tên đại Việt gian;

2) Đảng cộng sản Đông dương trước kia, nay mang tên đảng cộng sản Việt Nam, là một tổ chức Việt gian; xưa là tay sai tự nguyện cho Nga-xô và Tàu cộng; nay là tay sai của Tàu cộng và các thế lực tài phiệt khác.

Chính vì ông đã có 47 năm phục vụ trong cái tổ chức Việt gian đó nên ông không dám gọi đúng tội danh của nó, cho dù ông đã day dứt thốt ra: "Công nhận một lầm lỡ, quả thật không dễ dàng, nhất là khi quả tạ của quá khứ còn quá nặng."(56)

Cho nên ông đã a dua kêu gọi: "Quên Quá Khứ!!! Xóa bỏ hận thù”


Những kẻ kêu gọi quên quá khứ cũng là tác giả của vế thứ hai: xóa bỏ hận thù.

Thưa ông Bùi Tín,

Ông có thấy việc kêu gọi "quên quá khứ, xóa bỏ hận thù" là một điều hoang tưởng, không thực tế và chẳng có ai, chẳng ở đâu thi hành được. Xin lấy ngay trường hợp của ông làm một thí du.

Cả hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông đều chủ yếu nói về quá khứ. Gần thì vì sao ông lên đài BBC để phổ biến "Kiến nghị của một công dân"; xa thì nói những chuyện từ thuở cụ thân sinh ra ông lúc hàn vi; rồi chuyện chính phủ của cụ Ngô Đình Diệm "giết những người yêu nước" (chữ nghĩa của ông chỉ những tên khủng bố nằm vùng ở miền Nam Việt Nam, sau hiệp định Genève 1954 về Việt Nam, thi hành chủ trương bạo lực như nghị quyết 15 (khóa 2) của tập đoàn Việt gian cộng sản).

Nói thẳng ruột ngựa ra thì ông cũng như những kẻ kêu gọi quên quá khứ, xóa bỏ hận thù là chỉ muốn một phía thực thi cái điều lẩm cẩm đó mà thôi (chẳng lẽ lại nói là ngu cho chính xác). Cái phía phải thực thi đó chính là nạÏn nhân của cuộc chiến tranh do tập đoàn Việt gian cộng sản tiến hành.

Cái phía phải thực thi đó là nạn nhân của lũ chủ hàng, thành phần thứ ba đã đâm sau lưng những người chống xâm lược mà quan trọng nhất là quân lực Việt Nam Cộng hòa!

Chưa một ai được nghe rằng Nhân dân miền Nam và Nhân dân miền Bắc hận thù nhau để phải quên!

Chưa một ai được nghe rằng nhân dân Việt Nam ở hải ngoại và nhân dân Việt Nam ở trong nước hận thù nhau để phải quên!

Loại trừ những người Việt Nam bị bệnh tâm thần mới không biết rằng ai là tác giả bịa chuyện "đấu tranh giai cấp" để kích động sự hận thù "giả tạo" trong cộng đồng xã hội Việt Nam; kêu gọi "bạo lực cách mạng" để tạo ra hận thù đổ máu trong cộng đồng xã hội Việt Nam; thực thi chính sách ưu đãi giai cấp để phá hoại đoàn kết, hận thù cha truyền con nối trong cộng đồng xã hội Việt Nam; sản xuất ra các cụm từ "dân tề", "dân ngụy" để chia rẽ cộng đồng xã hội Việt Nam

Tác giả những tội ác đó chính là Hồ chí Minh và cái đảng Việt gian cộng sản. Và, ngay trong tổ chức Việt gian cộng sản của chúng, chúng cũng bịa ra "xét lại" và "giáo điều" để tìm cách hạ bệ nhau, tranh nhau độc quyền làm tay sai cho mẫu quốc đỏ (và bây giờ là Tàu cộng và các loại tài phiệt). Chúng bới móc lý lịch ba, bốn đời của nhau; moi móc mọi loại quá khứ từ tư tưởng, ngôn ngữ, sinh hoạt đến tín ngưỡng để kích động, nuôi dưỡng một sự hận thù mù quáng.

Đó là lý do vì sao tên ông là Bùi Thành Tín, vì muốn tránh liên quan với "quan lại phong kiến" phải bỏ cái họ Bùi để chỉ còn Thành Tín. Và, ra hải ngoại một thời gian dài mới hoàn hồn để nhận lại cái họ Bùi mà thành Bùi Tín. Và chắc ông cũng nhớ vì sao Quang Đạm (57) ở báo Nhân dân bị biến mất; bí thư tỉnh ủy Nguyễn từ Thoan lên và xuống cũng như sao chổi; và đại tướng Võ nguyên Giáp của ông thì phụ trách "đặt vòng chống thụ thai" v.v. Khi tranh ăn, chúng moi quá khứ của nhau để hận thù và xóa sinh mạng chính trị của nhau!!!

Tại sao bây giờ tác giả của việc moi quá khứ, kích động hận thù lại quay một trăm tám mươi độ?

Đó là vì, sau khi đảo chính âm thầm Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến, tập đoàn Việt gian cộng sản đã lèo lái cuộc kháng chiến chính nghĩa chống thực dân Pháp thành chiến tranh giành thuộc địa giữa thực dân đỏ Nga-Tàu với thực dân Pháp bằng xương máu của nhân dân Việt Nam. Sau khi chiếm được miền Bắc Việt Nam, chúng đã bần cùng hóa toàn dân, tập trung nhân lực, vật lực, tài lực vào tay tập đoàn Việt gian cộng sản các cấp và lại bắt đầu tiến hành chiến tranh xâm lược Việt Nam Cộng Hòa và đặt ách thực dân đỏ lên cả hai miền Bắc và Nam Việt Nam từ 30-4-1975. Sự giao lưu Nam-Bắc đã cho nhân dân Việt Nam ở hai miền nhận diện được đâu là chính, đâu là tà. Và, một cuộc vượt biên tỵ nạn cộng sản xâm lược ở cả hai miền của Việt Nam đã làm chấn động lương tri toàn thế giới.

Cộng đồng người Việt ở hải ngoại hình thành. Quân lực Việt Nam Cộng Hòa thoát thai từ những thành phần ly khai khỏi bàn tay dra-cu-la Hồ chí Minh từ 1948. Đó là lực lượng chống xâm lược đỏ đầu tiên của Việt Nam. Đó là lực lượng duy nhất chống xâm lược: cả thực dân Pháp; cả Việt gian cộng sản, công cụ xâm lược của thực dân đỏ Nga-Tàu; và cả ngay chính quân xâm lược Tàu cộng trong việc bảo vệ hải đảo (1974). Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa còn ở Việt Nam vẫn bị khốn khổ, phân biệt đối xử, trả thù hèn hạ từ 4-1975 đến nay là gần 30 năm của đời người!!!

Quân lực VNCH đã đổ nhiều máu xương để bảo vệ an toàn, tự do cho nhân dân Việt Nam, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ cho Tổ quốc.

Quân lực VNCH được đào tạo chính qui, nghệ thuật chỉ huy và tác chiến sắc bén và hiệp đồng. Từ sỹ quan đến chiến sỹ đều tận tụy và dũng cảm.

Ấy thế mà lại có ngày quốc hận 30-4-1975!!!(???) Tại sao?

Ngoài nguyên nhân quốc tế ra, lỗi lầm quốc hận không do những người cầm súng mà do những người cầm bút, những người làm chính trị!

Những người cầm súng đã hoàn thành oanh liệt nhiệm vụ trước nhân dân và Tổ quốc. Biết bao nhiêu người đã hy sinh mạng sống; biết bao người đã tuẫn tiết như các anh hùng Nguyễn Khoa Nam, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, Hồ Ngọc Cẩn, Nguyễn Văn Long, Ngụy Văn Thà, Phạm Phú Quốc; biết bao người giữ khí tiết trong nhà tù của tập đoàn Việt gian cộng sản như trung úy Võ Văn Tưng; người tù kiệt xuất, đại úy Nguyễn Hữu Luyện; người tù bất khuất Lý Tống v.v.

Còn những người làm chính trị? Nhiều kẻ ấu trĩ, sôi thịt như kiểu Hồ hữu Tường (xin treo cờ rũ khi Hồ chết); như Ngô công Đức, Kiều mộng Thu, Dương văn Ba, Nguyễn văn Kim, Nguyễn Khánh, Trần văn Đôn, Nguyễn văn Thiệu, Dương văn Minh v.v…

Đáng buồn nhất là những người cầm bút. Họ đã trốn trách nhiệm cầm súng, tìm cách du học. Khi ở nước ngoài thì tham gia "nhóm sinh viên tả phái", khi về nước thì làm con cua để bàn ngang, "lập thành phần thứ ba" (điển hình là Đoàn viết Hoạt). Nhiều bậc khoa bảng chỉ lo bàn nhăng, bàn cuội (như giáo sư Nguyễn văn Trung, khen chủ nghĩa Marx) mà không chịu truy tìm quá khứ, phân tích hiện tại để chứng minh bộ mặt tay sai cho thực dân đỏ của tập đoàn Việt gian Hồ chí Minh, nêu cao cuộc chiến đấu chính nghĩa chống xâm lược đỏ của Quân lực VNCH. Mơ mơ hồ hồ, hết gọi là cuộc chiến quốc-cộng, rồi lại cuộc chiến ý thức hệ và còn dựng đứng ra cái gọi là nội chiến huynh đệ!!!(???)

Không nhận diện được kẻ thù một cách rõ ràng trắng đen thì cường độ đánh địch không mạnh, hiệu quả đánh địch không đạt.

Chính vì lẫn lộn giữa chiến tranh chống xâm lược với nội chiến huynh đệ nên mới dung túng và nuôi dưỡng dòng nhạc Việt gian Trịnh công Sơn đến mức phải tỵ nạn xâm lược ở hải ngoại rồi mà còn "bào chữa, thoa son" cho Trịnh công Sơn như những cây bút Đặng Tiến, Ngã Hạnh và còn thâu băng, truyền bá dòng nhạc bán nước đó. Cái dòng nhạc đó đã đâm vào biết bao trái tim của chiến binh VNCH!!! Và, Đặng Tiến còn có thể trắng trợn viết về việc chiều 30-4-1975, Trịnh công Sơn ôm đàn lên đài Sài-gòn do Việt gian cộng sản chiếm giữ để hát bài hắn sáng tác chào mừng những người anh em ngụy quân cộng sản xâm lược của hắn, mang tên "Nối vòng tay lớn", rằng: "Thật ra anh có hát hay không hát thì chế độ VNCH cũng tan rã". Ngồi tại Pháp viết câu đó, chắc có một lúc nào đó Đặng Tiến sẽ có thể viết: "Thật ra thống chế Pétain có lập chính phủ thân Hitler hay không thì nước Pháp vẫn bị quân phát-xít Đức chiếm đóng". Nói thật chứ, Đặng Tiến viết câu trên chỉ chứng tỏ đầu óc ngu tối, sau này con cháu Đặng Tiến xấu hổ về ngòi bút của cha, ông. Còn viết câu sau bị Tây bộp tai là cái chắc!


Thưa ông Bùi Tín,

Cho dù hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông có đưa ra nhiều hình ảnh về cái gọi là "chủ nghĩa cộng sản" mà Hồ áp dụng ở Việt Nam, nhưng những thực tế đó vẫn chưa làm ông giác ngộ rằng cái gọi là chủ nghĩa cộng sản đã, đang và sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho nhân dân và đất nước Việt Nam. Nó chỉ đem đến cho Việt Nam thân phận chư hầu của Nga-Tàu, hay, nói cho rõ hơn, nó đã khiến Việt Nam thành thuộc địa đỏ một cách tự nguyện.

Nhờ khoác cái áo chủ nghĩa" này nọ mà ngay những người, đã và đang chống cuộc xâm lược đỏ, vẫn chưa gọi đúng tên của nó, nêu đúng tội của nó. Vì thế quần chúng nhân dân Việt Nam, bị mơ hồ theo, hiểu lầm rằng đây là cuộc chiến của hai quan niệm yêu nước, xây dựng nước khác nhau. Cho nên mới gọi là chiến tranh "quốc-cộng", hoặc nói toạc ra là chiến tranh "ý thức hệ" (nghĩa là cộng sản và phi cộng sản hay còn gọi là tư bản); để rồi còn lầm lẫn nặng mà gọi là chiến tranh "huynh đệ"!!!(?)

Nhân dân Việt Nam đã không được cung cấp thông tin đầy đủ và cụ thể để có thể nhận diện được rằng Hồ và cái đảng cộng sản của Hồ đã tự nguyện gia nhập đạo quân xâm lược đỏ. Đó là lý do tại sao mọi đường lối chính sách áp dụng ở Việt Nam và ngay cả các nghị quyết của đảng cộng sản Việt Nam, kể cả nghị quyết của đại hội đảng, đều phải dựa vào các nghị quyết của Nga-xô hoặc Tàu cộng, từ kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao cho đến văn hóa, giáo dục v.v. mà soạn thảo ra, chứ không phải là dựa trên thực tế nhu cầu và quyền lợi của nhân dân và đất nước Việt Nam!

Nói cho rõ hơn, nghĩa là mọi đường lối chính sách đối nội, đối ngoại do Hồ và đảng cộng sản Việt Nam soạn thảo và thực hiện ở Việt Nam đều nhằm phục vụ cho quyền lợi dài hạn và ngắn hạn của Nga-xô và Tàu cộng. Nghĩa là dù nhân dân Việt Nam phải đói, phải chết; đất đai, sông biển Việt Nam bị mất; tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam bị hủy hoại; truyền thống văn hóa dân tộc Việt Nam bị xóa bỏ; lịch sử Việt Nam bị bóp méo, xuyên tạc; uy tín của Việt Nam trên quốc tế bị giảm sút và v.v… đều không quan trọng trong tâm khảm của Hồ và tập đoàn Việt gian cộng sản. Trước đã như vậy. Nay vẫn như vậy. Và nếu bọn chúng còn nắm quyền cai trị Việt Nam thì cũng sẽ vẫn như vậy!

Trong khi đó, ở miền Nam Việt Nam, các chính phủ Ngô đình Diệm, Nguyễn cao Kỳ cho đến Nguyễn văn Thiệu có nhiều khuyết điểm về mặt này mặt nọ, nhưng rõ ràng và chắc chắn là không dựa vào chương trình của các đảng Cộng hòa hay Dân chủ của Mỹ để vạch chính sách. Trong QLVNCH, không ít cố vấn Mỹ bị ăn đòn chứ chưa bao giờ có chuyện như "Triết cố vấn, Triệu cố vấn hay Vương cố vấn" được từ Hồ cho đến Trường Chinh, Hoàng quốc Việt v.v. khúm núm tuân phục một cách tuyệt đối! Và, về công khai trước dân, chưa ai nghe các vị đó bảo nhân dân Việt Nam gọi các lãnh đạo của Mỹ là "Cố" như Hồ, từ lễ đài Ba-đình bảo nhân dân Việt Nam "hoan hô cố Vorochilov"(58). Các đảng phái ở miền Nam Việt Nam, chưa có đảng nào lấy cờ Mỹ hoặc cờ của nước nào đó làm đảng kỳ như đảng cộng sản của Hồ lấy cờ Nga-xô làm đảng kỳ!!!

Những thực tế đó đã chứng minh rằng hoàn toàn không có cái điều, mà từ lâu nhân dân của cả hai miền Nam và Bắc Việt Nam, gọi là hai cách yêu nước khác nhau - một theo kiểu cộng sản và một theo kiểu quốc gia. Sự thật rành rành là:


* Kiểu cộng sản là bán nước, nô lệ của Nga-xô và Tàu cộng (bây giờ là Tàu cộng và các loại tài phiệt).

* Kiểu quốc gia là chống xâm lược đỏ.

Cần ghi nhớ rằng, kể từ khi Hồ cướp được quyền quản lý lực lượng vũ trang, đổi danh xưng từ Quân đội Quốc gia thành "quân đội nhân dân"; xóa bỏ tôn chỉ của lực lượng vũ trang, khi còn do Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến lãnh đạo, là trung với nước, hiếu với dân, để đưa ra tôn chỉ mới cho quân đội nhân dân là trung với đảng, thì thực tế lực lượng vũ trang đã thoái hóa thành ngụy quân. Đó là đoàn quân đánh thuê cho Nga-xô và Tàu cộng. Chúng mang hình hài Việt Nam, nhưng chúng là tụi vô tổ quốc, y hệt lính Lê dương của thực dân Pháp vậy.

Tuân lệnh Nga-xô và Tàu cộng, Hồ dựa vào họng súng của ngụy quân, dựa vào tổ chức Việt gian mang tên đảng Lao động Việt Nam, Hồ thông qua các phong trào "đấu tố chính trị", "cải cách ruộng đất", "trăm hoa đua nở", "cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh", "chấn chỉnh tổ chức" để đảo chính âm thầm Chính phủ Liên hiệp. Hồ và cái đảng Việt gian của hắn đã trấn áp, hạ nhục, khống chế tiến tới thuần hóa và thoái hóa gần như trọn vẹn 100% những trí thức, chuyên gia không cộng sản, những nhân sỹ yêu nước, lãnh đạo tinh thần ở mọi cấp chính quyền, để lưu nhiệm họ sử dụng che mắt cả quốc tế lẫn nhân dân cả nước Việt Nam về bộ mặt bán nước, tay sai của thực dân đỏ Nga-Tàu của Hồ và bè lũ. Những nhân sỹ, trí thức, chuyên gia đó chỉ còn tồn tại theo kiểu "Hồn Trương Ba da Hàng thịt" làm lá chắn chính nghĩa cho Hồ và tập đoàn Việt gian của hắn lợi dụng thực thi các mục tiêu bành trướng của tụi bá quyền đỏ Nga-xô và Tàu cộng! Họ thành trí nô, cán nô các loại.

Thưa ông Bùi Tín,

Do ông chưa nhận thức được "Mặt thật" này nên ông không lý giải nổi tại sao "quân đội nhân dân" lại có thể tàn sát nhân dân ở Huế (1968), pháo kích vào các trường học, chợ búa, bệnh viện, nhà thờ, đền chùa v.v. đàn áp đồng bào vùng cao, tàn sát giáo dân, tham gia "cải cách ruộng đất" và Hồ thì hạ quyết tâm "giải phóng miền Nam dù có phải đốt cả dãy Trường Sơn.". Tại sao những văn nghệ sỹ, trí thức một thời oanh liệt như Chế lan Viên, Xuân Diệu, Cù huy Cận, Thế Lữ, Lưu trọng Lư, Hoài Thanh v.v… lại trở thành hèn hạ, thơ văn toàn thứ kêu gọi "cắt đầu, mổ bụng"; Nguyễn đình Thi, Huyền Kiêu, Nguyễn đỗ Cung, Nguyễn xuân Khoát v.v. những ngày đầu kháng chiến chống thực dân Pháp ra sao, để rồi từ những năm 1952-53 trở đi hoàn toàn thành một con người khác. Rồi Phạm văn Bạch, Huỳnh văn Tiểng, Nguyễn văn Huyên, Trần duy Hưng, Nghiêm xuân Yêm, Nguyễn Xiển, Bùi Kỷ, Hồ đắc Dzi, Nguyễn tấn gi Trọng, Vũ đình Hòe, Phan Anh có thể nói là tất tần tật các trí thức, chuyên gia nổi tiếng cả trong và ngoài Việt Nam đều trở thành người nhộng!!! (nghĩa là nằm ngoan ngoãn trong kén). Và, những loại "đá cá lăn dưa" ào ào nhảy lên sân khấu chính trị, văn học nghệ thuật, khoa học kỹ thuật như Trần quốc Hoàn (tên trộm cắp ở quê đẻ), Trần danh Tuyên, Nguyễn công Hòa, Nguyễn Bắc, Mai Vi, Phạm Hồng, Hồ Trúc, Vũ đức Phúc, Vũ Khiêu, Phạm đình Sáu, Lê Điền, Hà xuân Trường, Ngô trọng Tỉnh, Hồng xích Tâm, Cù thị Hậu, Nguyễn thị Bình, Nguyễn thị Hằng, Đỗ Mười, Lê đức Anh, Vũ đình Liệu, Bùi huy Đáp, Vũ Quang, Lê khả Phiêu, Nguyễn văn An, Trương thị Mỹ Hoa và v.v.

Nếu vì dân, vì nước, vì tương lai tốt đẹp của các thế hệ Việt Nam thì có đâu lại thuần hóa, thoái hóa các chuyên gia, trí thức, biến họ thành con vẹt, con nhộng và tất cả phải vô liêm sỉ hóa mới cho tồn tại!

Chính vì cái chỗ đứng của ông với 47 năm phục vụ tận tụy cho cái tổ chức Việt gian cộng sản ấy nên ông cố thanh minh, bào chữa cho chúng và cũng là thanh minh và bào chữa cho cá nhân mình, khi ông hạ bút cố tình lập luận rằng: "Phần lớn đi làm chính trị là nhằm giành lại độc lập cho đất nước, tiến bộ cho xã hội. Họ chịu đựng những hy sinh, tổn thất trong đấu tranh, có khi bị bắt bớ, tù đày. Họ nhằm vào những giá trị mà họ tin tưởng, theo đường lối và biện pháp mà họ cho là đúng đắn. Họ lại phải tính đến những thế lực quốc tế, đến cuộc đấu tranh giữa những thế lực quốc tế ấy ở trong khu vực và trên thế giới. Và họ tìm chỗ dựa, tìm sự giúp đỡ và ủng hộ của bên này hay của bên kia, trong cuộc đấu tranh chính trị mà họ dựng lên hay tham gia".(59)

Ông đi một "quả rào trước đón sau" như vậy để rồi lật bài, rằng:

"Như vậy cho nên cần quan niệm một cách khách quan rằng: ở bên này hay ở bên kia, trong tổ chức này hay tổ chức khác, những người hoạt động chính trị trong thời kỳ lịch sử vừa qua đã có những cách yêu nước khác nhau, dẫn đến đường lối và biện pháp khác nhau. Trong đấu tranh quyết liệt đối địch nhau, họ coi nhau là kẻ thù và có những nhận định quá đáng về nhau. Nay lịch sử đã sang trang, cần nhìn lại với đôi mắt tỉnh táo, quý trọng nhau ở động cơ yêu nước, có thể phê phán nhau về đường lối và phương pháp, không nên giữ mãi hận thù kiểu sống mái và triệt tiêu nhau."(60)


Trong hai đoạn văn trên của ông, chúng tôi thấy ông đã lẫn lộn rất trầm trọng khi viết rằng: "Họ nhằm vào những giá trị mà họ tin tưởng, theo đường lối và biện pháp mà họ cho là đúng đắn."(61)

Viết như ông thì xin hỏi "những giá trị mà bọn Khơ-me đỏ đã tin tưởng, theo đường lối và biện pháp mà tụi Khơ-me đỏ đã cho là đúng đắn" có nên phê phán không?

Và, chính ông khi đề cập đến "cải cách ruộng đất", "trăm hoa đua nở" của Hồ và đảng cộng sản của hắn, ông cũng phải phê phán là sai. Chỉ có điều ông cố nhắm mắt chạy tội cho bọn chúng bằng cách mỉa mai rằng các "Triết cố vấn, Triệu cố vấn, Vương cố vấn" xúi dại nên Hồ và cái đảng cộng sản của hắn chỉ có tội là nghe cố vấn xúi dại nên cả bọn đua nhau ăn!!! Cái giá trị mà Hồ và bè lũ tin tưởng rằng cưỡng bức nông dân "vợ tố chồng, con tố cha, con dâu tố bố mẹ chồng, anh chị em đấu tố nhau."(62) là biện pháp làm cho xã hội Việt Nam tiến bộ chăng? Hoặc như ông đã viết: "Sùng bái" mặt trời phương đông, nể sợ "thiên triều" Bắc kinh, ông Hồ đã truyền cho những người lãnh đạo khác ở quanh ông ta, cho cả đảng cộng sản (chúng tôi nhấn mạnh) một thái độ thụ động vô lý, mất hết khả năng phản kháng và tự vệ (chúng tôi nhấn mạnh)" (63). Đấy là biện pháp giành độc lập chăng?

Chúng tôi xin trích ra đây cái mâu thuẫn của ông khi đề cập đến mục tiêu: "nhằm giành lại độc lập cho đất nước, tiến bộ xã hội của Hồ và tay chân khi biện pháp của chúng là cuối 1951, cho đảng cộng sản hoạt động trở lại với "Điều lệ đảng đã ghi lấy tư tưởng Mao trạch Đông làm nền tảng"(64), vì thế "dù có điều gì các học trò Việt Nam cảm thấy là lạ, kỳ kỳ, thậm chí vô lý. Cũng cứ phải cúi đầu vâng dạ mà chấp hành cho sớm."(65) (chúng tôi nhấn mạnh).

Cái điều "là lạ, kỳ kỳ, thậm chí vô lý " đó chính là sự tàn sát nhân dân Việt Nam vô tội một cách cực kỳ dã man; tàn phá nếp sống truyền thống của Việt Nam; đảo lộn trật tự xã hội, tạo ra sự hận thù máu giữa cộng đồng nhân dân Việt Nam; phá hoại sản xuất của Việt Nam; tiêu diệt những thành phần nồng cốt và ưu tú của xã hội Việt Nam. Vậy mà, những người "làm chính trị nhằm giành lại độc lập cho đất nước, tiến bộ cho xã hội" đó, do ông nêu đích danh: "Trường Chinh, Hoàng quốc Việt, Lê văn Lương, Hồ viết Thắng"(66) lại dùng biện pháp "là lạ, kỳ kỳ, thậm chí vô lý."!!!

Những điều "là lạ, kỳ kỳ, thậm chí vô lý." do các phái viên của Mao ra lệnh, theo ông ghi lại lời của Hoàng quốc Việt nói với ông rằng: "Đến bác Hồ biết là không đúng cũng không dám nói với họ!"(67) Thế thì độc lập ở chỗ nào?

Và, ông nhân xét về Hồ như sau: "Ông đã để mặc cho nước của ông, đảng của ông bị một số kẻ nước ngoài lũng đoạn, lộng hành. Trên thực tế, ông đã từ nhiệm vị trí, trách nhiệm của mình."(68) Như thế không gọi là tay sai ngoại bang là gì!!!

Sự việc ông viết ở trên về Hồ chí Minh rõ ràng là hoàn toàn trái ngược với mục tiêu "giành lại độc lập cho đất nước, tiến bộ cho xã hội", vậy mà ông chỉ dám kết luận "Đây là thái độ vô trách nhiệm."(69) Ông Bùi Tín ạ, ông đã cố tình lầm! Thái độ đó của Hồ là thái độ của một tên Việt gian, lưu manh nhất trong lịch sử Việt Nam. Việt gian một cách "tự nguyện" và lưu manh về bản chất!

Trong hai cuốn sách của ông đều nói đến các nước Đông-âu, chư hầu của Nga-xô. Xin lưu ý với ông rằng, các nước đó xây dựng chủ nghĩa xã hội bằng xích xe tăng của Nga-xô, sau thế chiến thứ hai. Nghĩa là bị cưỡng bức làm thuộc địa đỏ.

Còn Việt Nam thì hoàn toàn ngược lại. Hồ đã từng bước đảo chánh âm thầm Chính phủ Liên hiệp đa đảng; xóa bỏ Quốc hội I và hiến pháp 1946; làm ngược lại Tuyên ngôn Độc lập 2-9-1945; tình nguyện làm tay sai cho Nga-Tàu; Việt gian hóa toàn đảng cộng sản Đông dương; lê dương hóa lực lượng vũ trang; bần cùng hóa toàn dân Việt Nam; biến Việt Nam thành tiền đồn bảo vệ Nga-xô, Tàu cộng và thực hiện chiến lược bành trướng của Nga-Tàu.

Bằng chứng rõ ràng nhất là sau nhiều năm làm gián điệp cho Nga-xô ở Đông-nam-á, Hồ trở về Việt Nam, thì việc đầu tiên là đặt tên một bộ phận lãnh thổ Việt Nam là Lênin, và khi chết di chúc để lại vẫn kêu gọi bảo vệ Nga-xô!

Những điều đó ông đều biết hết. Chẳng những thế, ông còn góp phần vạch trần ra trong hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật". Điều làm chúng tôi tiếc cho ông là đã lột xác cộng sản để làm một người yêu nước, nhưng ông lột xác chưa trọn vẹn, như con ve sầu sai lầm khi thoát xác, bị quăn hai cánh nên vẫn bám lấy gốc cây, không tung cánh bay được. Đó là ông viết một câu rất ngô nghê - kiểu thật thà lái cá giống - rằng: "Nay lịch sử đã sang trang, cần nhìn lại với đôi mắt tỉnh táo, quý trọng nhau ở động cơ yêu nước, có thể phê phán nhau về đường lối và phương pháp, không nên giữ mãi hận thù kiểu sống mái và triệt tiêu nhau."(70)

No comments:

Post a Comment